27.2 C
New York
Thứ Năm, Tháng 7 10, 2025

Buy now

[FJP20] Ngã rẽ bất ngờ từ Phiên dịch sang IT

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên bước chân vào công ty khách hàng Nhật – nơi mà từ khoảnh khắc được nhận vào, tôi cũng chính thức trở thành nhân viên của FPT Software. Không hoa mỹ, không được “đào tạo bài bản”, tôi vào nghề IT một cách chẳng ai ngờ: trúng tuyển nhờ phỏng vấn bằng tiếng Nhật, dù bản thân chưa từng đụng đến lập trình.

Hành trang của tôi lúc đó chỉ là tiếng Nhật và vài năm kinh nghiệm làm phiên dịch. Tôi không biết gì về hệ thống, về phần mềm, về cách một dự án công nghệ vận hành. Mọi thứ xung quanh – từ biểu đồ, dòng lệnh, cho đến cách họ trao đổi – đều xa lạ và khiến tôi bối rối.

Nhưng cũng chính trong cái thế giới xa lạ ấy, tôi gặp được những người Nhật kiên nhẫn và tận tình, những người đã chỉ tôi từng bước đầu tiên trong hành trình chuyển mình từ “phiên dịch viên” sang “kỹ sư hệ thống”. Họ gửi tài liệu tiếng Nhật chuyên ngành, giải thích khái niệm, hướng dẫn cách đọc log, cách kiểm tra lỗi. Có người thậm chí còn viết tay mô hình hệ thống để tôi dễ hiểu hơn.

Tôi bắt đầu từ những việc tưởng chừng đơn giản: hỗ trợ người dùng, kiểm tra dữ liệu đầu vào, theo dõi batch chạy ban đêm. Rồi tôi học cách chỉnh sửa shell script, sửa bug nhỏ, viết lại đoạn xử lý. Mỗi lần hiểu thêm một chút, tôi thấy mình tiến thêm một đoạn.

Có những hôm ở lại trễ chỉ để tìm hiểu một lỗi chưa rõ nguyên nhân. Có những lúc đọc tài liệu ba bốn lần vẫn chưa hiểu được cấu trúc hệ thống. Nhưng cũng có lúc, khi khách hàng gửi email khen ngợi, hay khi mình xử lý được một vấn đề mà trước đó từng thấy “quá sức”, tôi lại thấy hạnh phúc đến khó tả.

Công việc tại môi trường Nhật yêu cầu kỷ luật, cẩn thận, chi tiết. Áp lực không ít, nhưng cũng chính điều đó tạo nên thói quen làm việc có hệ thống, biết chịu trách nhiệm và không ngừng học hỏi. Tôi dần trở thành một phần của đội ngũ: được giao task chính, được họp bàn cùng khách hàng, được hỏi ý kiến trong các cuộc review.

Điều tuyệt vời nhất không phải là tôi giỏi lên, mà là tôi không còn sợ nữa. Từ chỗ “không biết gì về IT”, tôi đã có thể đứng vững trong ngành, có thể tự mình đọc hiểu, giải thích, xử lý. Và tất cả bắt đầu từ một cơ hội tình cờ, một quyết định dấn thân.

Giờ đây, khi nhìn lại chặng đường đã qua, tôi thấy mình may mắn. Nhưng trên hết, tôi thấy biết ơn – với công ty khách hàng đã tin tưởng, với những người đã không ngại dạy tôi từ đầu, và với chính bản thân mình vì đã không bỏ cuộc.

Một hành trình không được vạch sẵn, nhưng lại dẫn đến một nơi đầy giá trị.

Related Articles

Mới nhất